️ Truyện Thể loại Manhwa - Truyện tranh Hàn Quốc, đọc từ trái sang phải - Truyện tranh của Hàn Quốc, đọc từ trái sang phải Tôi Sẽ Thực Hiện Cuộc Hôn Nhân Này. Chapter 76.25 giờ trước; Chapter 76.113 giờ trước; Chapter 75.218 ngày trước Truyện ngắn dự thi: Đời công nhân. Ba giờ sáng, xe chuyển bánh. Một vệt sáng dài, trượt ngang dãy phi lao trước mặt. Hàng cây gắn liền với tuổi thơ của chị. Rồi cứ thế mất hút lẫn sau ánh mắt buồn rười rượi. Xe xọc xạch qua đường đất, thẳng tiến quốc lộ 1A Đầu tiên, nữ ca sĩ Thu Phượng nhớ lại cuộc hôn nhân đã qua, cho biết bản thân từng trầm cảm nặng và tự trách mình rất nhiều: "Năm 29 tuổi tôi bắt đầu bước vào cuộc sống 'độc thân' một lần nữa. Đây là bộ ảnh tôi chụp kỷ niệm đó, lúc này tôi chỉ có 43 kg Cuộc Hôn Nhân Với Boss Nhà Giàu Khét Tiếng - Chapter 1 (Cập nhật lúc: 15:35 01-08-2022) Nếu không xem được vui lòng đổi "SERVER" để có trải nghiệm tốt hơn truyện sẽ được fix trong thời gian sớm nhất. vẫn lỗi bạn vui lòng để lại bình luận bên dưới hoặc liên lạc Cảnh báo độ tuổi: Truyện tranh [18+] Hôn Nhân Tiền Định có thể có nội dung và hình ảnh nhạy cảm, không phù hợp với lứa tuổi của bạn. Nếu bạn dưới 18 tuổi, vui lòng chọn một truyện khác để giải trí.Chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm liên quan nếu bạn bỏ qua cảnh báo này. Dịch Vụ Hỗ Trợ Vay Tiền Nhanh 1s. Cùng đọc truyện Hôn Nhân Đã Qua của tác giả Hân Hân Hướng Vinh tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại dung chính của câu chuyện kể về mối tình trong sáng và lãng mạn của Thời Tiêu và Hứa Minh Chương. Thời Tiêu – Một cô sinh viên mang vẻ đẹp thánh thiện, ngây thơ trong trắng, có đôi mắt trong veo như hồ thu khiến cho bao chàng trai phải si mê. Còn Hứa Minh Chương hơn cô 2 khóa là một hotboy của trường ĐH danh tiếng, lại sinh ra trong 1 gia đình quyền thế. Chính vì gia đình hai bên không môn đăng hộ đối, nên Thời Tiêu nhất thời đã bị mẹ của Hứa Minh Chương dùng thủ đoạn ngăn cản, 2 người phải chia tay nhau trong lúc tình yêu đang ở độ đẹp 4 năm Hứa Minh Chương đi du học, Thời Tiêu vẫn 1 mình ôm hận về 1 mối tình đã qua, vô tình cô đã gặp Diệp Trì như 1 định mệnh. Hai người đã kết hôn trong chớp nhoáng. Thời Tiêu chấp nhận kết hôn với Diệp Trì để cắt đứt hoàn toàn với Hứa Minh Chương, nhưng cô không hề biết rằng người đàn ông mà cô kết hôn có vẻ bề ngoài rất lịch thiệp, hào hoa, tài giỏi trong giới kinh doanh, đặc biệt lại rất hiểu phụ nữ, song anh lại là một người rất nham hiểm, phóng đãng và vô cùng độc đoán. Một điều vô cùng bất ngờ là trải qua cuộc hôn nhân chớp nhoáng, nhưng giữa hai người lại nảy sinh tình cảm mà họ không hề biết, đó chính là tình mâu thuẫn lại bắt đầu sau khi Hứa Minh Chương về nước, một mối tình tay ba khi mà tình cũ không rủ cũng đến. Diệp Trì lại càng độc đoán và vô cũng khắc nghiệt với vợ của mình, khi thì chiều chuộng cũng phụng cô như một bà hoàng, lúc thì gia trưởng độc đoán đến tàn nhẫn. Nhưng mọi mâu thuẫn dường như được gỡ bỏ sau khi Thời Tiêu mang trong mình đứa con của Diệp Trì, và cô quyết định ra đi một thời gian để hai người định hình tình được cảm của bản thân. Đó không những là một liều thuốc hữu hiệu nhất để thay đổi con người Diệp Trì, mà còn giúp họ nhận ra được tình yêu đích thực của mình đang ở nơi đâu, họ lại trở về bên nhau sau bao sóng gió của cuộc đời. Kết thúcThời Tiêu hôm nay có gì đó không ổn, nói một cách chính xác là, mới sáng ra đã đi đâu đó, sau đó cứ có gì đấy bất ổn. Trong lúc xem tài liệu, Diệp Trì thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, phát hiện vợ anh ngồi ở đó nhìn mình, mặt cứ ngây ra, ánh mắt phảng phất có chút tuyệt vọng, vùi sâu trong đáy mắt anh, Thời Tiêu về cơ bản là một người luôn bộc lộ cảm xúc trên mặt, rất dễ đoán. Lúc trước anh bị sự ghen tuông làm cho mờ mắt, khiến trí tuệ giảm sút, giờ chỉ cần liếc qua là Diệp Trì đã biết vợ anh đang nghĩ biểu hiện của vợ anh, chẳng nhẽ kết quả kiểm tra của anh đã cho thấy anh đã mắc bệnh nan y rồi? Diệp Trì khẽ đằng hắng mấy tiếng, Thời Tiêu liền đứng dậy, lấy xấp tài liệu trên tay anh ra, vỗ lưng cho anh, căng thẳng hỏi- Sao thế? Anh đau ở đâu à?Mắt Diệp Trì sáng lấp lánh, tay trái dang ra ôm lấy cô, áp mặt vào иgự¢ cô làm nũng- Đau lắm, vợ ơi anh đau khắp người, em mau xoa Ϧóþ cho anh là thường ngày Thời Tiêu đã chẳng nói nửa lời mà nghiến răng bẹo cho anh một phát. Nhưng lúc này đây, chẳng hiểu sao cô lại ngoan ngoãn xoa Ϧóþ cho anh. Diệp Trì thầm nghĩ chắc chắn có chuyện không ổn cả ngày vợ Diệp Trì cứ như vậy, cho dù anh có yêu cầu gì cũng ngoan ngoãn đồng ý. Đến tối, chẳng cần anh phải năn nỉ ỉ ôi, lời ngon tiếng ngọt như mọi bữa, thế mà Thời Tiêu cũng ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng anh giống như một con mèo đáng yêu, đôi mắt long lanh mở to nhìn Trì làm sao chống được cám dỗ ấy, anh lật người hôn lên miệng cô, nào ngờ Thời Tiêu còn nhiệt tình hơn cả anh. Anh vừa hôn lên môi cô, lưỡi cô đã đưa vào trong miệng anh, nôn nóng tung hoành, có chút dè dặt , vụng về, thậm chí còn đập răng vào môi anh, cảm giác đau đớn vô cùng kích Trì khe khẽ cười, miệng lẩm bẩm- Đồ ngốc!Nói rồi liền quấn lưỡi với cô, dạy cô từng chút một, bàn tay nhanh chóng ϲởí áօ cô ra. Vợ anh hôm nay vô cùng ngoan ngoãn phối hợp, khiến cho toàn thân Diệp Trì như có lửa, chỉ có điều chân vẫn còn yếu, cảm giác hấp tấp đến toát mồ lúc quấn quýt, Thời Tiêu đột nhiên lật người lên trên, thành thạo ngồi lên người anh và bắt đầu chuyển động. Diệp Trì thích thú ՐêՈ Րỉ, tay chống vào giường, cố gắng hết sức phối hợp theo tiết tấu của vợ, mắt say đắm nhìn Thời trong phòng đều tắt hết, nhưng tấm rèm ngoài cửa không hề kéo lên. Ở tầng thứ mười sáu, chỉ cần ngoảnh đầu sang là có thể nhìn thấy ánh đèn sáng huy hoàng từ các tòa nhà khác. Ánh đèn xuyên qua cửa kính, đậu trên cơ thể đang lên xuống của cô, đẹp đến mê Tiêu hơi ngẩng đầu, hơi thở gấp gáp, làn da như phản chiếu ánh hào quang, giống như một viên ngọc bóng bẩy, mái tóc đen mượt buông xõa, khẽ nhảy nhót theo từng cử động của cô, những lọn tóc khẽ chọc vào иgự¢ và cánh tay anh, cảm giác nhồn nhột dễ chịu khó tả; chiếc váy xẻ xuống dưới bụng, trông Thời Tiêu như một nữ thần, hoang dại và hút hồn nhưng vẫn ánh lên vẻ thuần khiết khó nói thành lời…- Ư….Diệp Trì cảm thấy bản thân như đang nhìn thấy thượng đế mỉm cười với mình, phút chốc được đưa lên tận chín tầng mây rồi rơi xuống. Mở mắt ra rồi mới phát hiện, những giọt nước mắt rơi từ trên xuống, không phải là mồ hôi mà là những giọt nước mắt của vợ Trì đưa tay lên, gạt tóc trên mặt cô ra, những giọt nước mắt ướt đẫm khuôn mặt cô phản chiếu vào ánh mắt anh. Những giọt nước mắt to như hạt đậu thi nhau tuôn rơi, tạo thành một dòng suối nhỏ trên đôi gò Trì cảm thấy trái tim như thắt lại, ôm lấy Thời Tiêu vào lòng- Đừng khóc, đừng khóc nữa em, là anh không tốt, anh xấu xa, lần sau anh sẽ không ђàภђ ђạ em nữa, có được không? Anh hứa…Ai ngờ anh còn chưa nói xong, Thời Tiêu đã không kìm chế được mà òa khóc nức nở, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, khóc lóc thảm Trì cuống cuồng chỉ biết ôm Thời Tiêu , thỉnh thoảng lại hôn lên đầu, lên má cô, khe khẽ dỗ dành, nhẹ nhàng như dỗ một đứa trẻ Thời Tiêu càng khóc càng không kìm được, sau đó vừa khóc còn vừa lảm nhảm. Diệp Trì nghe kỹ mới hiểu đại khái- Hu hu…anh không được ૮ɦếƭ…. Diệp Trì anh là đồ đáng ghét, anh mà ૮ɦếƭ em phải làm thế nào?Thời Tiêu cứ nói đi nói lại mấy câu này khiên cho Diệp Trì khóc dở mếu dở. Diệp Trì lật người, đè lên người Thời Tiêu, cẩn thận tránh bụng cô ra, nâng cằm cô lên để cô nhìn thẳng vào mắt mình- Giờ thì nghe anh nói này! Anh hứa với em sẽ không ૮ɦếƭ trước em đâu. Anh mà ૮ɦếƭ rồi, em mang con trai anh, tài sản của anh đi lấy thằng khác thì sao? Đừng hòng nhé! Tốt nhất em nên bỏ cái suy nghĩ ấy đi, cả kiếp này và tám kiếp sau em cũng đừng mơ, vì vậy em không cần phải lo, anh sẽ sống tốt! Giờ thì em nói cho anh biết có chuyện gì xảy ra…Sự đảm bảo à dụ dỗ của Diệp Trì khiến cho Thời Tiêu cũng nguôi nguôi- Em nghe thấy…..em nghe thấy chú Phan nói với Diệp Sinh là trong phổi anh có khối đen, em sợ…em sợ…- Đồ ngốc ạ!Diệp Trì phì cười, cúi đầu hôn chụt lên trán vợ- Khối đen thì có gì mà sợ, em sợ chồng em bị ung thư à…Thời Tiêu lấy ta bịt miệng Diệp Trì lại- Không được nói, anh hứa với em rồi, không được ૮ɦếƭ trước em!- Được, được anh không ૮ɦếƭ, chỉ cần em ngoan ngoãn hầu hạ anh như ban nãy, anh làm sao nỡ ૮ɦếƭ chứ?Thời Tiêu đỏ bừng mặt, đấm Diệp Trì mấy cái, áp lực trong lòng đã vơi đi nhiều. Mặc dù vấn đề còn tồn tại nhưng Diệp Trì nói anh không ૮ɦếƭ, không hiểu sao Thời Tiêu lại tin, rất hôm sau, chú Phan đến. Diệp Trì liền hỏi Phan liếc mắt, thấy Thời Tiêu đang căng thẳng chờ đợi, không khỏi phì cười- Cái con bé này, có nghe cũng chẳng chịu nghe cho hết đã ầm ĩ lên rồi. Lúc ấy vừa kịp Diệp Sinh qua nên chú nhân tiện nói luôn tình hình của Diệp Trì cho cậu ta nghe, dù gì cũng gãy hai xương sườn, máu đọng lại trong phổi, bị viêm cũng là chuyện bình thường. Vùng bị viêm đương nhiên sẽ hiện lên khối đen trên phim chụp, cháu nghĩ là cái gì?Thời Tiêu nghe xong liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Buổi chiều Quyên Tử đến, Thời Tiêu liền lén kể cho cô nghe chuyện lần này mình nhầm Tử hừ giọng, gõ vào trán cô, nói chắc nịch- Cậu là đồ ngóc, cái gã tai họa Diệp Trì nhà cậu sống còn dai hơn gián, cậu cứ yên tâm, đừng lo bò trắng răng như thế. Đừng có anh ta nói gì cũng đáp ứng. Cái tên Diệp Trì ấy bụng dạ xấu xa, cậu phải đ phòng hắn mới được!Thời Tiêu phì cười, nghiêng đầu nói- Tả Hồng thì không xấu xa chắc!Quyên Tử cũng bật cười- Cậu tường tớ cũng ngốc như cậu chắc? Anh ta xấu xa nhưng tớ còn xấu xa hơn anh ta kìa! Cả đời này tớ cũng chả muốn đặt chân vào nhà họ Tạ nửa bước, cần gì phải nói anh ta chứ?Thời Tiêu lắc đầu ngao ngán, Quyên Tử từ xưa đến nay vẫn sáng suốt hơn cô. Nhưng Thời Tiêu cảm thấy, trong lòng Quyên Tử vẫn có địa vị của Tả Hồng, bởi vì nếu không có, Tả Hồng muốn đeo bám Quyên Tử như bây giờ cũng chẳng có cơ hội. Tính cách của Quyên Tử thật ra còn lạnh lùng hơn cả Thời Vợ ơi, vợ ơi…..Quyên Tử đạp cửa xông vào, gầm gừ chẳng chút thiện chí- Anh gọi ai thế hả? Tôi nói cho anh biết nhé, đừng có tưởng Tiêu Tiêu nhà tôi dễ bắt nạt, tôi là người nhà cô ấy, không phải hạng dễ bắt nạt đâu!Diệp Trì bị Quyên Tử mắng tới tấp liền sầm mặt. Tả Hồng cười ái ngại, vỗ vai Diệp Trì- Này, chúng tôi đi trước đây, cậu chịu khó tĩnh dưỡng nhé!Tả Hồng đến gần, kéo tay Quyên Tử thì thầm- Người cũng thăm rồi, chúng ta đi thôi. Chẳng phải em còn có cuộc phỏng vấn sao, để anh đưa em đi!- Anh vô công rồi nghề, không có việc gì làm phải không? Không cần anh đưa, tôi tự đi được….Cánh cửa khép lại, ngăn cách giọng nói của hai người đó ở bên ngoài, Diệp Trì lắc đầu, Thời Tiêu không nhịn được phì cười. Một người ngang ngược, vô lối như Diệp Trì mà cũng có biểu cảm này ư? Đúng la hiếm gặp hơn cả UFTrải qua một phen hú vía, nhưng sau chuyện này, Diệp Trì lại trở thành kẻ được lợi nhất. Biểu hiện của vợ anh tối hôm đó khiến anh biết được, “tiềm lực” của vợ là vô cùng, đang chờ được “khai thác”. Kể từ đó về sau, Diệp Trì bắt đầu giở đủ viện, hai người về nhà bố mẹ ở, dù gì bụng Thời Tiêu cũng ngày một to ra, đã qua sáu tháng, cái bụng lồi ra như cái trống Diệp Trì đi làm lại, Thời Tiêu cũng chuẩn bị sinh. Cả nhà họ Diệp đều chìm trong cái không khí háo hức chờ đợi một sinh mệnh bé nhỏ sắp chào Mười, trời vào thu, nhận được thiệp mời của nhà họ Hồ, Hứa Minh Chương và Hồ Đình Đình làm đám cưới..Diệp Trì ngồi dưới giường rửa chân cho vợ, bụng Thời Tiêu đã to, hoàn toàn không thể cúi gập lưng, chân cũng bị sưng phù, tối nào cũng phải ngâm chân trong nước âm thì đêm ngủ mới Trì xót vợ lắm. Anh nghĩ, chỉ một lần này thôi, sau này họ sẽ không sinh con nữa. quá vất vả!Diệp Trì lấy khăn bông lau khô, cuốn chân Thời Tiêu lại rồi đặt lên giường, sau đó đi đổ chậu nước rồi quay lại, nhìn thấy Thời Tiêu đang ngẩn ra nhìn tấm thiệp mời, trong lòng không khỏi chua xót- Có cảm nhận gì, có thể chia sẻ với chồng em một chút không?Thời Tiêu đặt tấm thiệp cưới ở trên tay xuống, lườm Diệp Trì một cái sắc lẻm. Diệp Trì lên giường, ôm lấy Thời Tiêu, tay đưa ra sau, nhẹ nhàng mát xa vùng eo côHồi lâu sau, Thời Tiêu mới nhẹ nhàng nói- Có cảm nhận gì được chứ, chỉ có điều em cảm thấy duyên phận con người thực ra rất khó nói, có thể duyên phận của ai với ai đó đã được sớm an bài, có làm thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng vẫn là người được an bài mà thôi!Nói rồi, cô ngẩng đầu nhìn Diệp Trì, chớp chớp mắt, nhoẻn miệng cười rực rỡ- Hình như em chưa từng nói với anh nhỉ? Chồng ơi, em yêu anh!Đôi lời của tác giả Câu chuyện đến đây là kết thúc. Lần đầu tiên viết một cuốn truyện không phải là tái sinh. cũng không phải xuyên không, lời văn lủng củng, không xuôi cho lắm, cứ cảm thấy vẫn chưa lột tả được cái mình muốn, không thể hiện lên từng con chữ hoặc biểu hiện chưa được sâu sắc, thế nhưng các bạn đọc vẫn ủng hộ đến cùng khiến cho Hân Hân Hướng Vinh giành được vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng. Tôi xin lần nữa bày tỏ lòng cảm ơn đến các bạn đọc thân yêu! Tôi cảm thấy mình có chút tiến bộ qua từng cuốn truyện, hi vọng mọi người có thể nhận ra được điều đó. Tôi sẽ kiên trì viết tiếp, đưa những câu chuyện thú vị vào lòng độc giả! Xin cảm ơn! Thời Tiêu vốn định hạ quyết tâm sẽ sống yên ổn vớiDiệp Trì. Mặc dù trong lòng vẫn chưa hết ám ảnh chuyện quá khứ nhưng cô vẫnquyết định như Tiêu là một cô gái thực tế, những cảnh ngộ gặpphải trong cuộc sống và tình yêu đã dạy cho cô biết cách chấp nhận, chấp nhậnhiện thực. Hơn nữa Diệp Trì có thể mang lại cho cô sự ấm áp và an tâm, cô muốncó được cái gia đình này, có được một người chồng che mưa chắn gió cho mình,mang trong mình đứa con của anh, cứ sống như thế cũng tốt lắm rồi!Nhưng…Vẻ u ám trong mắt Thời Tiêu chợt tắt ngấm, hai tay đặtlên bụng mình trong khoảnh khắc rồi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Phong CẩmPhong đang ngồi trước mắt cô gái xinh đẹp và sang trọng này luôn ánhlên sự khinh thường và lạnh lẽo, chẳng chút giấu giếm. Bởi vì yêu, người phụ nữnày có thể trở nên yếu đuối trước mặt Diệp Trì. Nhưng trước mặt Thời Tiêu, côta luôn là một công chúa cao quý ngự ở trên cao cúi nhìn những kẻ thấp hèn bêndưới. Ẩn giấu đằng sau cái nhìn khinh bỉ và ác ý chính là sự ghen tỵ, sự ghentỵ đến phát bàn là một xấp ảnh, nhân vật chính là Diệp Trì vàmột cô gái trẻ, cô gái rất xinh đẹp, vẻ đẹp cực kỳ cuốn hút, hơn nữa lại rấttrẻ, trông có vẻ chỉ mười mấy tuổi, ăn mặc rất gợi cảm nhưng vẻ mặt rất thuầnkhiết. Khi vẻ thuần khiết và sự gợi cảm hòa trộn với nhau luôn khiến đàn ôngkhông thể kiềm chế, huống hồ là Diệp Trì, trong từ điển của anh ta không baogiờ có hai từ “chung thủy”. Những bức ảnh chụp lén này tương đối chuyên nghiệp,từ các góc độ, rõ ràng và sắc nét, vì vậy Thời Tiêu có thể nhìn rõ ánh mắt lảlơi và dâm đãng, ánh mắt rất quen thuộc, biết bao lần anh ta đã nhìn cô nhưvậy, khe khẽ thì thầm “đòi yêu” bên tai cô…Thời Tiêu bỗng cảm thấy buồn nôn, vội vàng đè chặt cơnbuồn nôn trong cổ họng, không muốn để Phong Cẩm Phong nhìn thấy bộ dạng thêthảm của mình, nhưng cô vẫn không kiềm chế được mình cầm những bức ảnh kia lênxem tiếp, giống như muốn chính mắt nhìn thấy tất cả. Mắt Thời Tiêu mở to, khôngchớp lấy một Trì cúi đầu, tay ôm đầu cô gái, cơ thể hai ngườidính sát vào nhau, gần như chẳng còn chút kẽ hở, đôi môi quấn thậm chí có thểnhìn thấy lưỡi họ đang đan chặt lấy nhau. Thời Tiêu đột nhiên chẳng còn hứngthú xem tiếp, cô hơi ngoảnh đầu đi, bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rạng cánh hoa mỏng manh bay lất phất trên khôngtrung, giống như những bông tuyết đang nhẹ nhàng khiêu vũ trong gió, tô điểmchút sắc hương và mang lại một giấc mộng đẹp cho thành phố ồn ào và huyên náonày. Những giấc mộng của cô đã vỡ tan, những mảnh vỡ cũng rơi lả tả như nhữngbông tuyết, chất đầy trong lòng cô, lạnh Cẩm Phong có hơi váng vất, cô chưa bao giờ coiThời Tiêu là đối thủ, mặc dù cô ta đã cướp toàn bộ sự chú ý của Diệp Trì, mặcdù cô ta đã trở thành vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng Phong Cẩm Phongchưa bao giờ cảm thấy cô ta xứng đáng trở thành đối thủ của mình. Cô ta có cáigì chứ? Ngoài cái nhan sắc cũng tàm tạm kia ra, cô ta chẳng có gì trên đời này, nhan sắc là thứ dễ dàng đạt đượcnhất, Diệp Trì có thể chung thủy với một người phụ nữ ư? Đừng nói là cô, ngaycả thượng đế cũng chẳng tin!Diệp Trì rất lăng nhăng, hơn nữa những người đàn ôngtrong giới của họ ai chẳng chơi bời giống hệt như khi chưa kết hôn? Đàn bàchẳng qua chỉ là “liều thuốc kích thích”, lấy một người vợ môn đăng hộ đối rồiđôi bên đều giả bộ câm điếc mà sống chung với nhau, đây là một việc hết sứcbình thường trong thế giới của họ, nhưng Diệp Trì lại một mực lấy Thời Tiêubằng cô gái này, Phong Cẩm Phong thật không dám tin rằngcô ta có thể không để tâm đến chuyện này. Hoàn cảnh khác biệt, phương thức sốngcũng khác biệt, quan niệm đương nhiên cũng khác biệt. Phong Cẩm Phong đươngnhiên cũng rất ghen tuông, nhưng đã cảm thấy quen rồi, chỉ cần cô có được mộtphần của Diệp Trì là cô đã thỏa mãn lắm rồi. So với việc nhìn Diệp Trì túc trựcbên Thời Tiêu, cô mong thà Diệp Trì cứ lăng nhăng như trước còn như cô là vợ của Diệp Trì, cô sẽ không để tâm mấychuyện này, chỉ cần chơi chán rồi biết về nhà là được. Nhưng chắc chắn ThờiTiêu không thể chấp nhận được những chuyện như thế mắt của Phong Cẩm Phong rất “độc”, cô ta say đắmDiệp Trì, đến mức cho dù biết Thời Tiêu đã mang đứa con của Diệp Trì, cô ta vẫnkhông chịu từ bỏ. Mà lần này, cô ta đã nắm được điểm yếu chí mạngNhưng đối diện với ánh mắt như nhìn thấu tất cả củaThời Tiêu, Phong Cẩm Phong lại cảm thấy mình thật thê mắt của Thời Tiêu vô cùng trong trẻo, dường như cóthể phản xạ được những khóc khuất tận sâu trong lòng cô, không một chút cheđậy. Hơn nữa Phong Cẩm Phong cũng chẳng nhận được kết quả mà cô ta dự đoántrước đó, chỉ là một thoáng u ám, ngay sau đó là sự lạnh nhạt, thứ lạnh nhạt ấykhiến cho Phong Cẩm Phong có cảm giác Thời Tiêu đang xem ảnh của một người Tiêu giơ những tấm ảnh lên “Ảnh chụp rất đẹp,chỉ có thế này thôi sao?”Phong Cẩm Phong sững người trong giây lát rồi bậtcười “Về sau thế nào tôi chẳng cần phải chụp nữa làm gì. Chẳng nhẽ cô khôngnhận ra, Diệp Trì như một mũi tên đã được giương lên, không thể không bắn, đâylà chuyện tối qua. Tôi nghĩ Diệp Trì tối qua có về nhà hay không, cô biết rõhơn tôi mà!”Ánh mắt Thời Tiêu bỗng trở nên xa xăm “Tối qua ư?”Phong Cẩm Phong đã nhầm rồi, tối qua Diệp Trì có về nhà,nhưng rất muộn. Qua ba tháng đầu, Thời Tiêu trở nên cực kì ham ngủ, gần nhưngày nào cũng đi ngủ rất sớm, lúc nào người cũng mệt rũ. Diệp Trì bận rộn tiếpkhách nhiều, có hôm rất muộn mới về, trước đó đều gọi cho cô, dặn cô đi ngủtrước, không cần đợi qua Diệp Trì gọi điện về nói có một bữa tiệc quantrọng, sợ sẽ về rất muộn, Thời Tiêu cũng chẳng để tâm cuộc đời luôn ẩn chứa những sự bất ngờ. Hôm nayvừa đến chỗ làm việc thì Thời Tiêu nhận được điện thoại của Phong Cẩm khi Thời Tiêu cảm thấy rất khâm phục những ngườinày, mặc dù cô mới đổi số điện thoại, thế mà những người này đều biết rất gồm cả Phong Cẩm Phong, Lục Nghiêm, Hứa Minh Chương và cả Hồ Đình Minh Chương cho đến giờ vẫn chưa đi làm lại, cônghe phong thanh thấy bảo anh đã chuyển công tác, Lục Nghiêm hôm ấy có nhắn tinnói “Thời Tiêu, đến bệnh viện ngay, Minh Chương nổi điên rồi!”Thời Tiêu liền tắt máy luôn, cho dù Hứa Minh Chương cónổi điên thật cô có đến đó cũng chẳng ăn thua gì, tất cả đã thay đổi, cần gì tựchuốc lấy phiền phức, vung kiếm lên chém một nhát đứt hẳn, bốn năm trước bọn họđã cắt đứt rồi, đã đứt hẳn nữa trong bốn năm ấy, anh ta chưa từng ngoảnh đầulại, nếu anh ta về sớm hơn, nếu lúc ấy anh ngoảnh đầu lại, tự phát hiện ra tấtcả những điều này, có thể mọi chuyện đã khác nhiều. Nhưng cuộc đời luôn có sựbỏ lỡ và gặp gỡ. Nếu bỏ lỡ những cái tốt, cứ coi như bạn kém may mắn, gặp phảinhững thứ không ra gì, bạn cũng phải chấp nhận sự đen đủi Cẩm Phong bê cốc cà phê lên nhấp một ngụm, nhữngmóng tay thuôn dài được vẽ rất cầu Thời Tiêu, cô không phải là người trong giới của bọntôi, cho dù cô có thai cũng chẳng thay đổi được gì. Diệp Trì cuối cùng vẫn làDiệp Trì thôi, đã quen với cách sống hơn ba mươi năm nay, sao có thể thay đổitrong một sớm một chiều, vì vậy…- Vì vậy chị càng thích hợp với anh ấy hơn tôi phảikhông?Thời Tiêu nhướng mày nói nốt vế còn lại cho Phong CẩmPhong, giọng điệu đầy châm chọc. Phong Cẩm Phong bật cười “Cô không cần phảichâm chọc tôi như thế đâu. Đàn bà yêu rồi ai cũng trở nên thấp hèn, tôi yêuDiệp Trì, từ nhỏ đến lớn, chưa có bất cứ người đàn bà nào có thể sánh với tôi,tôi có thể bao dung mọi lỗi lầm của anh ấy, vì vậy, tôi thích hợp với Diệp Trìhơn cô. Về điểm này, tôi nghĩ chắc cô cũng hiểu rõ!”Phong Cẩm Phong liếc nhìn Thời Tiêu “Hơn nữa cô khôngyêu anh ấy, nếu như yêu anh ấy, khi nhìn những tấm ảnh này, cô có còn giữ đượclý trí nữa không? Nếu có chỉ có thần thánh, không phải con người. Huống hồ côcòn là vợ danh chính ngôn thuận của anh ấy!”Thời Tiêu cười mỉa mai “Thật lòng cám ơn chị vẫn cònnhớ được tôi là vợ của Diệp Trì. Tôi còn tưởng chị chỉ mong có thể thay thế tôingay lập tức cơ đấy!”Điện thoại của Thời Tiêu bất chợt đổ chuông “Bà xã,mau nghe điện thoại, bDiệp Trì đã thu âm lại, bắt Thời Tiêu phải để nhạc chuôngnhư vậy. Lúc này nghe thấy thứ âm thanh này mà Thời Tiêu bỗng thấy thật mỉamai. Cô lấy điện thoại ra, chẳng buồn nhìn mà tắt máy luôn và ném vào trongtúi. Cô giơ xấp ảnh lên và nói “Cái này tặng tôi làm kỷ niệm nhé chị Phong,chị sẽ được như ý, hãy đợi tin tốt nhé! Có thể không lâu nữa, cái mũ “Diệp phunhân” sẽ là của chị rồi!”Nói rồi cô hơi nhướng người về phía trước, thì thầm“Đừng tưởng cái mũ ấy là quý báu lắm, có một điểm chị đã đoán đúng, đó là tôichẳng thèm!”Phong Cẩm Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, trên làn đườngdành cho người đi bộ, thấp thoáng trong những đám đông… Phong Cẩm Phong độtnhiên cảm thấy cô gái đó thật khó nắm bắt, có được sự bao bọc của Diệp Trì trongthời gian dài như vậy mà không hề đem lòng yêu anh, đúng là trên đời chỉ cómình Thời ra Phong Cẩm Phong đã đánh giá cao Thời Tiêu đang phải cố gắng chế ngự nỗi đau đớn trong lòng, không muốn để chongười như Phong Cẩm Phong nhìn thấy. Đấy là sự kiêu hãnh của cô, sự kiêu hãnhcuối cùng của một người phụ qua lối sang đường cho người đi bộ, Thời Tiêu bướcvào một cái công viên nhỏ ở đối diện, giờ là mười giờ hơn buổi sáng, trong côngviên rất náo nhiệt, người tập thái cực quyền, người khiêu vũ, còn có người tậphát Kinh kịch…Thời Tiêu kiếm một chỗ ngồi trên khoảnh đất trống,người phụ nữ ngồi đối diện đang hát cái gì đó, Thời Tiêu không hiểu lắm, nhưngnghe có vẻ rất thê lương. Nghe mãi, nghe mãi, Thời Tiêu chợt thất thần. Đợi đếnkhi cô định thần lại, những người hát kịch, kéo đàn… đều đi hết cả rồi, trongcông viên lặng thinh, chỉ nghe thấy có tiếng chim hót trên Tiêu cúi đầu nhìn đồng hồ, sắp mười hai giờ rồi,bụng đã bắt đầu réo òng ọc. Thời Tiêu xoa xoa bụng mình, nhóc con qua ba thángđầu đã thôi không hành hạ cô nữa, nhưng mà nó rất ham ăn, Thời Tiêu ăn baonhiêu cũng vẫn thấy đói, đói một cái là phải ăn ngay, để lâu là thấy cồn càokhó vì thế nên lúc nào Diệp Trì cũng chuẩn bị mấy đồăn vặt như bánh quy, bánh mì, sôcôla… linh tinh để trong túi của cô, đói mộtcái là mang ra ăn tạm cho đỡ khó chịu đã. Hôm nay cô mải nghĩ ngợi nên quên mấtđứa bé trong bụng. Thời Tiêu liền mở túi, lấy một thanh sôcôla ăn tạm. Ăn rồithấy dễ chịu hơn một chút. Cô xoa xoa thì thầm “Con yêu à, sau này con sốngvới mẹ nhé!”Thời Tiêu cảm thấy mình thật là ngốc, tại sao lại đểcảm giác ấm áp nhất thời khiến cho mụ mị đầu óc, nghĩ rằng có thể sống như vậycả đời với một người như Diệp Trì? Anh ta sao có thể mang lại sự yên ổn và antoàn cho cô? Anh ta còn không đáng tin hơn cả Hứa Minh Chương. Chẳng phải bằngchứng đã rành rành ngay trước mắt hay sao? Thời Tiêu, mày còn tự ru ngủ đến baogiờ nữa?Cô không thể ở chung với người đàn ông như vậy, côkhông thể. Cô không muốn con của cô có một người cha như còn lờ mờ nhớ rằng tối qua, lúc Diệp Trì về nhà,bên ngoài trời đã hưng hửng sáng, anh bỗng nhiên không chạy đến ôm hôn cô nhưmọi lần mà đi thẳng vào nhà vệ sinh tắm sáng anh ta còn dậy làm một bữa sáng thịnh soạnvà đưa cô đi làm, mọi thứ dường như vẫn giống với thường ngày. Nhưng giờ nghĩkỹ lại, vẫn có thể tìm thấy một chút manh Tiêu thực chất không hiểu con người Diệp Trì cholắm, nếu như muốn chơi, sao còn phải kết hôn? Kết hôn rồi thì thôi, tại sao cònbắt cô phải sinh con? Đừng nói anh ta yêu cô, Thời Tiêu cảm thấy, nếu như mộtngười đàn ông yêu một người phụ nữ thật lòng, anh ta tuyệt đối không thân mậtvới người phụ nữ khác như như tình yêu của Diệp Trì là như thế, vậy thì nóthật chẳng đáng một trong lòng Thời Tiêu hiểu rõ, lần này mình khôngthể lỗ mãng, phải lên kế hoạch từng chút một, đấu với Diệp Trì không chỉ cần códũng khí mà còn phải có trí tuệ. Qua chuyện lần trước, Thời Tiêu đã thông minhra rồi. Nội dung chính của câu chuyện kể về mối tình trong sáng và lãng mạn của Thời Tiêu và Hứa Minh Chương. Thời Tiêu – Một cô sinh viên mang vẻ đẹp thánh thiện, ngây thơ trong trắng, có đôi mắt trong veo như hồ thu khiến cho bao chàng trai phải si mê. Còn Hứa Minh Chương hơn cô 2 khóa là một hotboy của trường ĐH danh tiếng, lại sinh ra trong 1 gia đình quyền thế. Chính vì gia đình hai bên không môn đăng hộ đối, nên Thời Tiêu nhất thời đã bị mẹ của Hứa Minh Chương dùng thủ đoạn ngăn cản, 2 người phải chia tay nhau trong lúc tình yêu đang ở độ đẹp 4 năm Hứa Minh Chương đi du học, Thời Tiêu vẫn 1 mình ôm hận về 1 mối tình đã qua, vô tình cô đã gặp Diệp Trì như 1 định mệnh. Hai người đã kết hôn trong chớp nhoáng. Thời Tiêu chấp nhận kết hôn với Diệp Trì để cắt đứt hoàn toàn với Hứa Minh Chương, nhưng cô không hề biết rằng người đàn ông mà cô kết hôn có vẻ bề ngoài rất lịch thiệp, hào hoa, tài giỏi trong giới kinh doanh, đặc biệt lại rất hiểu phụ nữ, song anh lại là một người rất nham hiểm, phóng đãng và vô cùng độc đoán. Một điều vô cùng bất ngờ là trải qua cuộc hôn nhân chớp nhoáng, nhưng giữa hai người lại nảy sinh tình cảm mà họ không hề biết, đó chính là tình mâu thuẫn lại bắt đầu sau khi Hứa Minh Chương về nước, một mối tình tay ba khi mà tình cũ không rủ cũng đến. Diệp Trì lại càng độc đoán và vô cũng khắc nghiệt với vợ của mình, khi thì chiều chuộng cũng phụng cô như một bà hoàng, lúc thì gia trưởng độc đoán đến tàn nhẫn. Nhưng mọi mâu thuẫn dường như được gỡ bỏ sau khi Thời Tiêu mang trong mình đứa con của Diệp Trì, và cô quyết định ra đi một thời gian để hai người định hình tình được cảm của bản thân. Đó không những là một liều thuốc hữu hiệu nhất để thay đổi con người Diệp Trì, mà còn giúp họ nhận ra được tình yêu đích thực của mình đang ở nơi đâu, họ lại trở về bên nhau sau bao sóng gió của cuộc đời. Chuyện về sau ra sao Thời Tiêu có nhớ thế nào cũng không thể nhớ được, bởi vì cô đã uống say bí thực lòng, tửu lượng của Thời Tiêu không hề kém, bởi vì bố cô là “tiên tửu”. Lịch sử uống rượu của cô có thể nói là bắt đầu từ năm một tuổi, người bố “vô lương tâm” của cô đã lấy đũa chấm rượu rồi bôi vào miệng vụ huy hoàng sau đó đủ để chứng minh Thời Tiêu chính là con đẻ của bố cô. Lúc tốt nghiệp cấp hai, trong buổi liên hoan của lớp, cô và Quyên Tử đã tu liền ba chai bia mà mặt vẫn tỉnh bơ, khiến cho bọn con trai trong lớp cứ phải gọi là trợn tròn mắt vì kinh thi vào cấp ba, Thời Tiêu và Quyên Tử không hẹn mà cùng rủ nhau giả bộ là những “nai tơ” vô cùng ngây thơ, đánh lừa được không ít thầy trò trong luy chỉ có hai cậu bạn trai cùng thi vào trường cấp ba với hai cô là biết rõ, mỗi lần nhìn thấy hai cô là liền tránh thật xa, nếu không phải bất đắc dĩ thì không bao giờ chủ động nói chuyện với các với hai thằng con trai uống rượu thua cả con gái, lại cứ thù dai, canh cánh trong lòng, Thời Tiêu và Quyên Tử chẳng thèm để tâm làm ra nguyên nhân khiến Thời Tiêu và Quyên Tử thay đổi lớn đến như vậy là bởi vì trong lễ khai giảng, Quyên Tử đã để mắt đến một thầy giáo thực tập mới đến, còn Thời Tiêu lại kết anh chàng đẹp trai biết chơi ghi ta ở lớp trên, đương nhiên là cô thích đơn phương thầm đến tận năm lớp mười một, bỗng một hôm Thời Tiêu bị đau bụng phải vào nhà vệ sinh, cô vô tình bắt gặp cảnh tượng anh chàng đó đang ôm hôn thắm thiết một đàn em lớp dưới ở trong góc khuất hành lang, lúc này cô mới phát hiện ra người ta cũng thích trai đẹp như Tiêu lúc ấy bị ảnh hưởng của Quyên Tử, cảm thấy “yêu đồng tính” là một “sự nghiệp” vĩ đại và có tiền đồ rạng rỡ. Do vậy đứng trước mặt “tình yêu đồng tính”, chút tình đơn phương nhỏ nhoi của cô thật chẳng đáng kể. Vì vậy sau khi “cho” hết những thứ trong bụng ra, mối tình đầu của Thời Tiêu cũng tan đi chẳng chút dấu trùng hợp, đúng lúc ấy thì Quyên Tử cũng bại trận trong công cuộc theo đuổi tình yêu. Thế là hai người lại quay lại giang hồ. Trong buổi sinh nhật một người bạn học lớp mười một, mỗi người “đánh” hết một nửa chai Nhị Oa Đầu, hạ gục tất cả đám con trai trong lớp. Kể từ đó về sau, đám con trai trong lớp chẳng ai dám ho he gì trước mặt hai cô, cũng vì thế mà mục tiêu “câu kéo” một hai anh chàng hotboy của Thời Tiêu không thể thực hiện đầu bạn Thời Tiêu của chúng ta thỉnh thoảng cũng nhận được vài bức thư tình, về sau ngay cả một mảnh giấy cũng không có. Trong nỗi đau giằng xé, Thời Tiêu đã thề không bao giờ uống rượu nữa. Nhưng vì sự đắc chí nhất thời vào năm nhất đại học, cô lại phá lệ, hậu quả đúng là cả đời khó từ đó, Thời Tiêu không còn động vào những đồ uống có chứa cồn nữa. Nào ngờ hôm nay bị “gã đàn bà” kia chọc tức, lại không thể chống lại cám dỗ của trai đẹp, Thời Tiêu lại uống rượu. Và hậu quả là, ngày hôm sau tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang ở trong căn phòng nàThời Tiêu tỉnh rượu liền nhìn thấy một người đàn ông khỏa thân đẹp như một bức tượng điêu khắc đang nằm bên cạnh mình, còn mình thì trên người không một mảnh vải che ấy Thời Tiêu có túm tóc bứt tai cũng không thể nhớ ra chuyện tối qua xảy ra như thế nào, nhưng cảm giác đau nhức toàn thân vô cùng rõ rệt, vì vậy cô cũng loáng thoáng nhận ra đã có chuyện gì xảy lúc Thời Tiêu đang buồn bực thu dọn hậu quả thì Diệp Trì tỉnh giấc. Đến giờ Thời Tiêu vẫn còn nhớ rõ hình ảnh người đàn ông thư thái dang rộng chân tay trong ánh sáng buổi sớm, thân hình không một chút mỡ thừa, toàn thân toát lên vẻ mạnh mẽ và hấp dẫn, nếu không sao Thời Tiêu lại nghĩ đến bức tượng David chứ?David là thần tượng mà Thời Tiêu suốt đời không thể bỏ chàng David Diệp Trì cứ tỏ vẻ tự nhiên như anh và Thời Tiêu đã là một cặp vợ chồng lâu năm rồi, ung dung xuống giường đi đánh răng rửa mặt, quấn một cái khăn tắm quanh eo rồi xuống lầu, rửa tay nấu súp. Thời Tiêu cứ cảm thấy người vợ hiền lành đảm đang mà “gã đàn bà” kia hướng đến có lẽ giống như Diệp người ăn sáng trong không khí hiền hòa. Xuất phát từ nguyên tắc phân công công việc, ăn xong Thời Tiêu chủ động đi rửa bát. Lúc Thời Tiêu rửa bát, Diệp Trì đứng dựa vào cửa, cười ngọt ngào nói- Chúng ta có vẻ rất hợp nhau, hay là cưới nhau đi!Thời Tiêu lúc ấy còn tưởng anh ta nói đùa, quyết không chịu thua, gật đầu đáp- OK! Nếu vậy chúng ta đi đăng ký đi!Diệp Trì bật cười sảng khoái. Trong phút thất thần, Thời Tiêu không còn nhớ là mình đã đưa chứng minh thư cho anh ta như thế nào nữa, chỉ biết một lúc sau, anh chàng thư kí họ Trương đẹp trai của anh ta hấp tấp chạy đến, lấy chứng minh thư của hai người, còn dùng điện thoại chụp ảnh chung của hai người rồi mang một tiếng sau, một tờ giấy đăng ký kết hôn đóng dấu đỏ chói được chìa ra trước mặt hai người ngồi đực mặt ra, cô không bao giờ biết thủ tục đăng ký kết hôn lại đơn giản và nhanh gọn đến đầu Thời Tiêu còn tưởng đấy chỉ là một màn kịch mà Diệp Trì và thư kí của anh ta bắt tay tạo dựng nên, dù sao cô vẫn nhớ hôm ấy là cuối tuần, các cơ quan nhà nước như cục Dân chính sẽ không làm việc ngày cuối sau Diệp Trì dẫn cô đến một ảnh viện áo cưới, chụp một loạt ảnh cưới xong, lúc này Thời Tiêu mới cảm thấy có chút gì đó chân cả ngày vật vã, cuối cùng Thời Tiêu cũng chấp nhận cái hiện thực như trò đùa này, cô lại bắt đầu buồn phiền, làm sao để thông báo cái tin “giật gân” này cho “má già” của cô đây? Mặc dù mẹ cô rất sốt ruột muốn gả cô đi, nhưng dù sao hôm trước mẹ cô còn bắt cô đi xem mắt, thế mà hôm sau cô đã dẫn một “ông chồng” về, chắc mẹ cô sẽ sốc nặng lúc cô đang buồn phiền thì mẹ cô gọi điện đến, sốt sắng thông báo với cô là đoàn khiêu vũ người cao tuổi của họ cũng làm một buổi về quê biểu diễn, học hỏi tinh thần của các đoàn hội chính quy, không biết đã về đến đâu biểu diễn rồi, bảo Thời Tiêu đến chỗ Quyên Tử ở khi đi, bà còn không quên hỏi thăm kết quả buổi xem mắt của con gái. Thời Tiêu đương nhiên chẳng dám nói thật, chỉ ậm ừ là cũng được cho xong chuyện. Mẹ Thời Tiêu đang vui nên hài lòng bảo Thời Tiêu tháng này không phải nộp lương, dùng tiền ấy đi mua mấy bộ quần áo đẹp đẹp để lúc hẹn hò có cái mà là dưới sự hộ tống bằng xe riêng của Diệp Trì, Thời Tiêu về nhà một chuyến, thu dọn ít quần áo thay giặt hàng ngày cùng laptop, còn cả chiếc xe đạp điện chuyển đến căn hộ cao cấp của Diệp Trì, sống cuộc sống chung, à không, cuộc sống hôn người quen biết với Thời Tiêu đều biết Thời Tiêu có một cái tật là vô lo vô nghĩ. Do vậy ở chung với Diệp Trì được một tháng, mặc dù sáng nào dậy cũng vẫn thấy có cảm giác không thật nhưng Thời Tiêu lại rất hài lòng, thậm chí có khi còn thấy mừng căn hộ lớn như thế này đương nhiên không thể giao cho một mình Thời Tiêu thu dọn, ngày nào cũng có một cô giúp việc theo giờ đến quét dọn vào một giờ cố định. Bữa sáng và bữa tối đều do Diệp Trì đích thân xuống bếp, bởi vì nếu chờ nấu nướng có lẽ hai người đã chết đói từ lâu ăn do Diệp Trì làm không thể nói rõ là ngon thế nào, nhưng Thời Tiêu dưới sự hun đúc mấy chục năm của mẹ, cảm thấy tay nghề nấu nướng của Diệp Trì có thể sánh ngang với các đầu bếp của khách sạn năm sao. Vì vậy ngày nào cô cũng ăn uống rất ngon cô không ngờ là Diệp Trì cũng đột nhiên tìm ra được mục tiêu cuộc đời từ đây, chính là nấu cơm cho vợ thậm chí còn cảm giác thành công hơn cả giành được một hợp đồng làm ăn lên đến vài trăm nên hàng ngày cứ có thời gian rảnh rỗi là anh lại chăm chỉ nghiên cứu các sách nấu ăn từ cổ chí kim. Vừa hết giờ làm một cái là hủy hết các cuộc tiếp khách tất tả trở về nhà chăm bẵm cho cô vợ bé bỏng của mình. Có cho cô ăn no thì tối cô mới có sức chăm cho mình. Chẳng mấy chốc giữa hai người đã hình thành nên sợi xích sinh vật vững ra Diệp Trì cũng không ngờ mình vì một phút bốc đồng mà nảy ra ý định kết hôn. Nguyên nhân có lẽ là vì đợt này gia đình thúc giục dữ quá, tình cờ lại biết cô nhóc này có ý với mình, thế là đi đăng ký hôm đi đăng ký kết hôn, lúc anh đang ngồi nghỉ ngơi ở ảnh viện, đợi cô nhóc này thay đồ thì nhận được điện thoại của bố “Diệp Trì, mày về đây ngay cho tao, mày lăng nhăng ở bên ngoài tao mặc kệ, nhưng mày mà dẫn một con bé chẳng ra đâu vào đâu về nhà họ Diệp thì tao giết chết mày!”Diệp Trì kéo cái điện thoại ra xa tai, “trận sấm sét” khiến cho màng nhĩ anh tê dại. Ông cụ vẫn còn khỏe lắm, chẳng khác gì thanh niên. Chẳng mấy chốc ống nghe đã được chuyển cho “bà Diệp” dịu dàng và hiền hậu “Trì à, hôn nhân là chuyện lớn, mặc dù bố mẹ thúc giục nhưng con không thể tùy tiện kiếm đại một đứa dẫn về nhà được. Như thế là quá nông nổi, bốc đồng. Con bé tên là gì? Bao nhiêu tuổi, làm nghề gì? Trong nhà nó còn có ai? Nếu như con thích người ta thật thì dẫn về nhà trước, chúng ta sẽ bàn bạc rồi nói sau!”Diệp Trì bật cười “Mẹ à, mẹ còn không tin vào con mắt của con à? Mặc dù con không dám đảm bảo bố mẹ sẽ yêu cô ấy như con đẻ, nhưng ít nhất cũng sẽ không ghét cô ấy đâu. Còn về chuyện bàn bạc kia, bọn con đã đi đăng ký rồi, còn bàn bạc cái gì nữa. Thôi được rồi, giờ con đang bận, đợi một thời gian nữa con sẽ dẫn Tiêu Tiêu về thăm bố mẹ. À mẹ nói với bố, đừng lợi dụng quyền cá nhân để điều tra Tiêu Tiêu, con hy vọng bố mẹ sẽ tôn trọng lựa chọn của con!”Nói hết Diệp Trì liền cúp điện thoại. Anh biết rất rõ, nếu như mình không nói câu này, bố anh chỉ cần một cú điện thoại là chưa đầy một tiếng, lý lịch của cô nhóc sẽ lập tức được nằm lên bàn làm việc của ông. Diệp Trì rất không tán thành cách làm việc sặc mùi “chủ nghĩa quân phiệt”, coi thường nhân quyền của bố. Chủ yếu là vì anh hy vọng mình có thể từ từ tìm hiểu, phát hiện những điều bất ngờ và lý thú mà cô nhóc này mang nghĩ này khiến cho Diệp Trì nhớ lại tâm trạng thuở nhỏ, lúc đi trồng nho với ông nội, từ lúc gieo hạt giống, ngày ngày tưới tắm cho nó cho đến lúc nó nảy mầm, sau đó lớn dần, lan ra khắp cái giàn trong vườn, kết những chùm quả sai trĩu và ngọt lừ. Mặc dù rất chậm chạp nhưng mỗi khoảnh khắc đều là một quá trình ngập tràn sự bất ngờ và hứng Trì năm nay ba mươi tư tuổi, trong ba mươi tư năm cuộc đời của mình, đây là lần đầu tiên anh tìm lại được cái cảm giác khiến anh khó quên, vì vậy anh càng thêm trân Tiêu đương nhiên chẳng thể hiểu được suy nghĩ rối rắm trong đầu Diệp Trì, nói chung là có chỗ ăn chỗ ngủ, có người nuôi, hơn nữa lại được Diệp Trì đảm bảo sẽ dàn xếp ổn thỏa về phía bà mẹ “ác ma” và ông bố “tiên tửu” của mình, thành ra Thời Tiêu cũng thấy yên dù mỗi sáng thức dậy thường có cảm giác không chân thực, nhưng cảm giác ấy nhanh chóng bị cô gạt sang một bên. Nói chung là, lúc này, Thời Tiêu vẫn còn chưa hết mơ hồ về cuộc hôn nhân chớp nhoáng của chuông lảnh lót đột ngột vang lên khiến cho Thời Tiêu giật nảy mình, Thời Tiêu vội vàng quay lại nhìn chiếc đồng hồ báo thức ở đầu giường. Kim giờ đã chỉ sang số chín, kim phút chỉ vào số sáu. Chín giờ rưỡi, thím giúp việc không đến sớm như thế này đâu, vậy thì có thể là ai nhỉ?Nói thực lòng, Thời Tiêu rất muốn giả bộ như không nghe thấy, tiếp tục trùm chăn ngủ cho đã, dù gì hôm nay cũng là thứ bảy, hơn nữa tối qua lại bị tên Diệp Trì cầm thú ấy “xực” hết lần này đến lần khác không biết chán. Hôm nay mới sáng đã nghe thấy tiếng chuông, hình như anh ta có buổi tiếp khách nào đó rất quan lúc Thời Tiêu độc mồm rủa cho “thằng nhóc” của Diệp Trì bị lão hóa sớm do sử dụng quá nhiều. Tiếng chuông cửa vẫn lảnh lót vang lên bên tai, Thời Tiêu đành phải nhanh chóng ngồi dậy, mặc bộ quần áo thể thao vào, súc miệng, rửa mặt qua loa, túm cao tóc lên, xỏ đôi dép đi trong nhà vào rồi chạy xuống ngủ của cô và Diệp Trì ở tầng hai, tầng một là không gian phòng khách tương đối rộng, chỉ kê có một bộ ghế sô pha trắng, khiến Thời Tiêu cảm thấy căn phòng càng thêm vào màn hình quan sát bên ngoài cửa, Thời Tiêu chợt ngây người. Người bấm chuông là một người mặc quân phục, lưng ưỡn thẳng, đầu ngẩng cao. Theo sau là một người phụ nữ. Cả hai đều có vẻ đã nhiều tuổi, nhưng người đàn ông rõ ràng là lớn tuổi hơn người phụ nữ khá nhiều. Người đàn ông rất uy nghiêm, còn người phụ nữ trông rất Tiêu nghi hoặc hỏi “Các bác là ai ạ?”Người phụ nữ quý phái ấy khẽ nở nụ cười hiền từ “Chúng ta là bố mẹ của Diệp Trì đây mà!”Chỉ một câu nói nhẹ như hơi thở ấy cũng đủ khiến cho Thời Tiêu suýt ngã ngửa ra sau.

truyện hôn nhân đã qua